"Trong một khu làng nọ có bốn chàng trai dũng cảm sống ở đó. Họ là bốn người bạn tốt của nhau. Người thứ nhất là con trai một giáo sĩ, người thứ hai thuộc giới chiến binh, người thứ ba thuộc giới lái buôn và người thứ tư thuộc giới thợ thủ công. Họ quyết định cùng nhau đi đây đó để học lấy một nghề. Họ xinh phép cha mẹ, người thân và lên đường. Buổi tối, đến một khu làng, họ xin trú chân qua đêm tại nhà một người thợ khắc gỗ. Đến sáng hôm sau, khi chuẩn bị lên đường, người thợ khắc nói rằng ông sẵn sàng dạy nghề cho một người trong bọn họ và thế là người thợ thủ công ở lại đó, còn ba người kia tiếp tục lên đường. Ngày hôm đó, họ xin ngủ trọ qua đêm tại một người thợ dệt. Người thợ dệt cũng sẵn sàng nhận dạy nghề cho một người trng số họ và thế là anh lái buôn ở lại. Ngày tiếp theo, chỉ còn hai người bạn lại tiếp tục ra đi. Tối đến, họ lại đến một khu làng, họ xin trọ đêm tại nhà một người thợ kim hoàn và người lính lại được nhận ở lại học nghề. Và thế là chỉ còn con trai của giáo sĩ một mình tiếp tục lên đường. Buổi chiều, anh đến chỗ ở của một vị thánh nhân ở giữa rừng sâu, anh xin làm đệ tử. Như vậy, mỗi người đã tìm được cho mình một người thầy và cả bốn người đều rất chăm chỉ theo học nghề của mình. Sau mười hai năm học tập, anh chàng giáo sĩ tạm biệt người thầy tôn kính của mình và trở về nhà. Anh qua nhà người thợ kim hoàn để tìm người lính bạn mình, sau đó, hai người cùng nhau đi tìm người lái buôn tại nhà người thợ dệt và cuối cùng, cả ba lên đường đến tìm người thợ thủ công tại nhà của người thợ khắc gỗ và cả bốn người bạn cùng nhau quay về làng.
Nhưng màn đêm đã trùm xuống đầu họ khi họ còn đang ở giữa một khu rừng. Họ nằm dài trên bãi cỏ trống và quyết định cắt cử từng người một canh gác. Người đầu tiên nhận gác là người thợ thủ công, người đã học nghề khắc gỗ. Anh cảm thấy buồn ngủ và để chống lại cơn buồn ngủ, anh kiếm một cành cây to và đẽo thành hình một cô gái trẻ. Tiếp đó đến lượt người lái buôn đã học nghề thợ dệt, anh ngồi dệt quần áo cho cô gái đó. Đến người lính đã học nghề tại nhà người thợ kim hoàn, anh đánh cho cô gái nào vòng cổ, vòng đeo tay, hoa tai và nhẫn. Khi đến lượt vị giáo sĩ, đệ tử của một thánh nhân, anh quyết định ban cho cô gái cuộc sống, anh khẽ đọc một câu thần chú, cô gái mở mắt và cất tiếng nói. Nhưng vấn đề này trở thành chủ đề tranh cãi của bốn người bạn, tất cả đều muốn cô gái đó thuộc về mình."
Câu hỏi: Vậy mọi người hãy cho Soi biết cô gái đó sẽ thuộc về người nào? Và những ai đọc hết câu truyện sẽ có cảm giác thế nào về hạnh phúc trong tương lai với người mình sẽ yêu mãi?
trời soi kon cũng biết viết những bài như gị sao bất ngờ wá. Đọc sông chả cảm thấy gì hết, hok có liên tưởng được gì hết. Còn việc cô gái đó thuộc về ai thì phải cho người ta chọn, chứ đâu thể giành được
cái đồ, cái đồ........... tức chết mà :(( nghe nè - Người cho cô gái cuộc sống là thượng đế - Người tạo ra cô gái là người cha - Người may quần áo cho cô gái là người anh, một người luôn chăm lo cho em gái mình được ấm no - Người làm đồ trang sức cho cô gái là người chồng, người mà luôn mong muốn vợ mình được đẹp hơn